PDA

View Full Version : Người ta có yêu một ai đó từ cái nắm tay không?


anna
05-24-2010, 03:48 PM
- ’Chỉ sẽ sàng thôi một cái nắm tay/Đến bây giờ vẫn làm đau nhau đấy...’Trích thơ Dương Hải Yến

Từ cái nắm tay đầu tiên, bao nhiêu thời gian đã trôi qua? Bao nhiêu bình minh nắng đẹp và bao nhiêu đêm mưa gió đã trôi qua? Tôi vẫn thấy mình đứng ở đâu đó trong dòng chảy vô hình và miên viễn đó... Bàn tay yếu mềm của mình yên ổn trong tay anh, và thấy tim mình trọn vẹn thuộc về anh. Từ cái nắm tay đầu tiên.

Người ta có yêu một ai đó từ cái nắm tay không? Không, tất nhiên là không rồi. Tình yêu giống như một dòng chảy, bắt nguồn từ đâu đó sâu thẳm trong núi cao, trong những mạch nguồn tha thiết dưới lòng đất hay từ hàng vạn những giọt mưa tích tụ trong không gian chứ không từ một khoảnh khắc.

Nhưng giây phút anh đưa tay ra và nắm lấy bàn tay với những ngón dài quá mảnh khảnh của tôi, những mạch nguồn sâu kín ấy đã chảy thành sông thành suối, và tôi biết, sẽ vẫn còn chảy mãi, chảy mãi trong lòng tôi, cho đến ngày dòng chảy đời tôi tan vào với biển cả mênh mông.

Tình yêu giống như một dòng chảy (ảnh minh họa)

Tay tôi, như Linh - người bạn thân khác giới đầu tiên của tôi - đã nói lần đầu tiên bạn nắm tay tôi: Tay bạn mềm quá, rồi sẽ ra sao? Lúc đó tôi chỉ cười xòa, tôi nghĩ Linh quá nhạy cảm và lãng mạn, cho dù Linh rất hiểu tôi, nhưng tôi vẫn nghĩ là tôi không yếu mềm như thế. Tôi cười còn Linh thở dài. Bàn tay ấy cho tôi những trang viết, những nét vẽ, những đường kim mũi chỉ và những món ăn mà bạn bè vẫn thích.

Bàn tay ấy, đặt vào tay anh, cho tôi một tình yêu vừa dịu dàng như dòng sông mùa nước lặng vừa vần vũ những bão giông trên biển. Cũng bàn tay ấy, ôm lấy ngực trong những cơn đau nghẹn tim, và lặng lẽ lau nước mắt những ngày không anh. Giây phút tôi rút tay mình ra khỏi tay anh, tôi đã thấm đến tận cùng câu nói của Linh: Tay bạn mềm quá, sau này sẽ ra sao...

Bàn tay ấy, đặt vào tay anh, cho tôi một tình yêu vừa dịu dàng (ảnh minh họa)

Sẽ ra sao? Dĩ nhiên là không sao cả. Dĩ nhiên là có anh hay vắng anh mãi mãi thì tôi vẫn sống. Tôi vẫn làm việc, vẫn viết, vẫn vẽ, vẫn đọc sách, vẫn yêu cuộc sống và biết ơn đời. Tôi sẽ vẫn duyên dáng, vẫn thông minh, vẫn vươn lên và không ngừng theo đuổi những ước mơ của tôi. Đặt tay mình trong tay anh, tôi là đứa trẻ để anh yêu thương, nuông chiều và che chở.

Buông tay anh rồi, tôi lại là đứa con gái bướng bỉnh, ngạo nghễ và luôn ngẩng cao đầu mà bước. Có anh hay không thì đời tôi vẫn vậy, tôi sẽ vẫn hối hả bước về phía trước, với những đam mê sống và những khao khát vươn lên của mình...

Nhưng cái dòng chảy tha thiết ấy, những đêm mưa nào đó tôi vẫn thấy mình đưa tay lên khẽ gạt nước mắt, những cuộc vui nào đó tôi vẫn thấy mình lặng lẽ bước ra ngoài nhìn trời xanh, nhưng sớm mai nào đó thức dây tôi vẫn thấy ầm ào trong lòng mình những thanh âm bất tận của những lời âu yếm cũ. Tôi vẫn nhớ thương tình yêu đó. Cái nắm tay sẽ sàng đầu tiên của mấy năm về trước đó vẫn còn làm đau tôi.

Buông tay anh rồi, tôi lại là đứa con gái bướng bỉnh, ngạo nghễ và luôn ngẩng cao đầu mà bước (ảnh minh họa)

’Đưa tay cho anh’...

Tôi đã nhìn vào đôi mắt ấm áp ấy và đưa tay cho anh, không phải tôi sợ hãi, cũng không phải tôi không tự mình bước đi được, nhưng tôi vẫn đặt tay mình vào tay anh, và thấy yên ổn đến nỗi tôi nghĩ mình có thể nhắm mắt mà bước được. Sau này tôi tự hỏi: Mình có bao giờ hối hận về giây phút đó không? Không, tôi không hối hận, nếu quay lại ngày hôm đó, tôi sẽ vẫn nhìn vào mắt anh ấm áp và đưa tay cho anh.

Đôi khi tôi nhớ lại buổi tối của ngày xa xưa ấy và cuộc trò chuyện cùng Linh, câu nói của Linh, rồi lại nghĩ đến cái nắm tay đầu tiên với anh, và những năm tháng về sau, tôi biết đó đã là một thứ định mệnh.

Tôi đã nhìn vào đôi mắt ấm áp ấy và đưa tay cho anh (ảnh minh họa)

Sau này bên nhau, anh luôn nắm tay tôi. Cả khi chúng tôi ngồi bên nhau trò chuyện, khi đi trên đường hay trong một bữa ăn cùng nhau. Tôi rất thích cảm giác đó, khi anh khẽ nắm lấy tay tôi, nhất là khi qua đường.

Đôi khi tôi thấy hơi buồn cười, những con đường ở nước ngoài đâu như Việt Nam, vậy mà cứ qua đường là anh lại nắm chặt tay tôi, như thể nếu anh không làm thế, tôi sẽ biến mất vào đâu đó giữa đám đông.

Xa anh rồi, những con đường nhộn nhịp ấy, tôi qua đường một mình. Vô thức thôi, đầu vẫn ngẩng cao mà tôi thấy bước chân mình yếu đuối, tôi muốn có anh nắm lấy tay mình...

Từ cái nắm tay đầu tiên ấy, bao nhiêu thời gian đã trôi qua? Bao nhiêu thương nhớ còn ở lại?