View Full Version : Truyện rất ngắn: Trang viết & cuộc đời
RRRRRRR
05-14-2010, 01:29 AM
"Những câu chuyện có thật, có thể hư cấu, viết vội, nhanh, cảm xúc..." Mình đọc được trên một forum, không rõ tác giả. Là những mẩu chuyện rất rất rất ngắn nhưng mang đến nhiều cảm xúc hơn những gì nó thể hiện.
Chia sẻ với cả nhà một phong cách truyện ngắn mới nhé!
RRRRRRR
05-14-2010, 01:29 AM
Câu chuyện thứ 1:
Hừng đông, bến tất bật thuyền ra khơi.
Cũng như những lần rời bến trước, chị ở lại cùng con. Cầm tay anh mà không đưa tiễn.
Anh đi nhanh, bóng vạm vỡ, rắn rỏi...
Đã đủ cả: Lưới, dây, lửa, đèn, dầu, muối...
Thuyền khởi động. Bỗng anh dừng máy, xuống thuyền quay trở lại nhà. Chị hỏi. Anh cười với chị và con.
- “Anh quên thuốc?”. Nhưng anh mở tủ, lấy bút.
Hôn vợ và con. Anh vội vã rời nhà.
Bão số 5. Anh không về nữa. Nhưng sổ liên lạc của con, anh đã nhớ ký...
RRRRRRR
05-14-2010, 01:30 AM
Câu chuyện thứ 2: Ngoại.
Sáu tuổi. Tôi vọc tay trong vườn tóc ngoại, reo vang: "Con tìm được sợi trắng rồi!".
Mười tuổi. Tôi cột - mở mãi búi tóc của ngoại, phụng phịu: "Mấy sợi bạc con nhổ hết hồi hôm kia, bữa nay lại chui ra nữa!".
Mười lăm tuổi. Tôi vừa chạy ra cửa vừa nài nỉ: "Cho con đi chơi một chút đi ngoại. Lát nữa hãy nhổ tóc sâu".
Mười tám tuổi. Tôi nhìn lên mái tóc ngoại trắng phơ, bất động trong bức ảnh cao cao, rưng rưng thắp một điều ước.
RRRRRRR
05-24-2010, 02:12 PM
Câu chuyện thứ 3.
Nghe
Chuông điện thoại reo vang, giật mình, như cái máy, tay bật đèn đầu giường, mắt nhìn đồng hồ: 12 giờ 20 đêm. Chờ đến tiếng thứ ba mới nhấc điện thoại. Giọng thằng em từ quê nhà lạc lỏng, buông xuôi :
- Má xấu quá rồi, không còn biết gì nữa! Anh nói với Má vài tiếng đi!!
Tôi tuyệt vọng :
- Má đâu còn nghe được !?
Thằng em nài nỉ :
- Anh nói với Má vài tiếng đi, Má còn chờ anh đó !!
Tôi nghẹn ngào trong điện thoại như một lời tạ tội :
- Má ơi, con không về kịp, thôi Má hãy đi đi, đừng chờ con nữa.
Mười lăm phút sau, chuông điện thoại lại reo vang, giọng thằng em não ruột: " Má đi rồi!"
RRRRRRR
06-04-2010, 03:18 PM
Câu chuyện thứ 4.
Hồi xưa, nhà nghèo, con đông, tới bữa, mẹ tôi phải chia số cơm ít ỏi cho các con khỏi giành nhau, mà cũng chỉ được lưng bụng. Đứa nào ngoan, được thêm nửa bát cơm, hoặc miếng cháy.
Những lần như vậy, tôi sung sướng như được ông tiên cho quà.
Giờ, khá giả, con ít, bữa nào tôi cũng phải dỗ dành, ép buộc, con tôi mới chịu ăn hết bát cơm.
Hôm nào ngoan, nó được "quyền" rút bớt nửa bát.
Những hôm ấy, nó vui sướng giống như tôi được thêm miếng cháy cơm hồi trước.
Những câu chuyện này ngắn nhưng cô đọng,đầy ý nghĩa và giàu cảm xúc...
RRRRRRR
07-02-2010, 08:28 AM
Chuyện thứ 5.
Trong những tác phẩm của chị, gia đình có sự mất mát chia lìa thì nhân vật "người chồng" luôn… bị chết trước vợ.
Anh giận, cho rằng chị ám chỉ mình. Chị bảo: "Nếu trang viết là cuộc đời thì em chỉ muốn anh không phải chịu nỗi buồn của người còn lại."
Vậy mà chị ra đi trước anh. Trơ trọi một mình, anh mới thấm thía nỗi chống chếnh, quạnh hiu của một tâm hồn lẻ bạn.
(Cám ơn bạn Đình Trung đã giới thiệu với mình những trang viết ngắn đầy cảm xúc này nhé!)
RRRRRRR
12-22-2011, 02:51 PM
http://a3.sphotos.ak.fbcdn.net/hphotos-ak-ash4/373905_10150485881584441_120834779440_8363601_1913 344257_n.jpg
Chuyện thứ 6
"Học lớp 12, tôi không có thời gian về nhà xin tiền ba như 2 năm trước. Vì thế, tôi viết thư cho ba rồi ba đích thân lên đưa cho tôi. Từ nhà đến chỗ tôi trọ học chừng 15 km. Nhà nghèo không có xe máy, ba phải đi xe đạp. Chiếc xe gầy giống ba...
Cuối năm, làm hồ sơ thi đại học, tôi lại nhắn ba. Lần này, sau khi đưa cho tôi một trăm ngàn, ba hỏi:"Có dư đồng nào không con?". Tôi đáp: "Còn dư bốn ngàn ba ạ". Ba nói tiếp:"Cho ba bớt hai ngàn, để lát về, xe có hư như lần trước thì có tiền mà sửa". Ba về, tôi đứng đó, nước mắt rưng rưng..."
RRRRRRR
12-22-2011, 02:52 PM
Chuyện thứ 7: ANH
Năm 18 tuổi, anh quyết định nghỉ học đi phụ hồ. Bố mẹ giận dữ, mắng "Sanh ra... giờ cãi lời bố mẹ...phải chi nó ngoan, siêng học như bé Út..."
Anh lặng thinh không nói năng gì...Bố mẹ mắng mãi rồi cũng thôi. Anh đã quyết thế!
Ngày bé Út vào Đại học, phải xa nhà, lên thành phố ở trọ. Anh tự ý bán đi con bò sữa - gia tài duy nhất của gia đình -, gom tiền đưa cho bé Út. Biết chuyện, bố thở dài, mẹ lặng lẽ, Út khóc thút thít...Anh cười, "Út ráng học ngoan..."
Miệt mài 4 năm Đại học, Út tốt nghiệp loại giỏi, được nhận ngay vào công ty nước ngoài, lương khá cao... Út hớn hở đón xe về quê...
Vừa bước chân vào nhà, Út sững người trước tấm ảnh của Anh trên bàn thờ nghi ngút khói...Mẹ khóc, "Tháng trước, nó bị tai nạn khi đang phụ hồ... lúc hấp hối, biết con đang thi tốt nghiệp, nó dặn đừng nói con biết...
RRRRRRR
12-29-2011, 09:38 AM
http://a1.sphotos.ak.fbcdn.net/hphotos-ak-snc7/375260_10150508032549441_120834779440_8464853_1310 049523_n.jpg
Chuyện thứ 8.
Lúc mới quen, anh ngượng nghịu “Anh có thể nắm tay em được không?”. Anh khen bàn tay em đẹp như ngọc và muốn nắm chặt mãi. Chở em mà anh cứ chạy một tay, một tay nắm tay em. Anh nắm tay em vượt qua mọi khó khăn của cuộc đời.
Cưới nhau rồi, tối ngủ anh vẫn thường nắm tay em. Anh vẫn quý lắm dù bàn tay đã chai sạn đi nhiều, vì những lo toan cuộc sống, chăm sóc các con… Cái nắm tay của anh là chốn bình yên, là nguồn an ủi, xoa dịu những mệt nhọc thường ngày.
Hôm anh bị tai nạn, tỉnh dậy, anh nắm lấy tay em, đưa lên mũi nhưng vướng ống thở, anh đặt bàn tay em lên ngực. Yên bình. Đó là lần cuối cùng anh nắm tay em...
RRRRRRR
03-19-2012, 08:37 AM
Thứ 9.
Thời sinh viên. Hơi ngại khi đứng chờ để lấy 1 nghìn tiền thừa
Đi làm ở thành phố. Tiếp khách nước ngoài ký hợp đồng, công ty tổ chức chiêu đãi.
Sắp xếp mãi mới về quê thăm bố mẹ 1 hôm...
Tối Bố đi làm về, rất vui
trong mâm cơm đạm bạc còn có bình bia hơi 1 lít. Bố bảo: "Chiều nay có ông khách tốt bụng, trả tiền sửa xe rồi còn cho thêm 5000 đồng, nhân dịp con về bố mua lít bia hơi để chiêu đãi mẹ con!".
Mẹ thì không biết uống. Còn con cầm ly bia nhấm môi nghe nghẹn đắng! Đã quen rồi với vòng xoáy gạo tiền, lu bù trong những trận nhậu ở cửa hàng sang, rượu bia cao cấp. Ấy thế mà con suýt quên mất mùi vị bia hơi!
vBulletin® v3.8.4, Copyright ©2000-2024, Jelsoft Enterprises Ltd.