kinhcan88
04-25-2010, 07:44 PM
Tôi ung dung nằm trong linh cữu
hé mắt lim dim
Ô kìa – tôi đang bay lên
Lơ lửng, chơi vơi
trần nhà trắng toát
Tôi cố nhoài xuống
Không thể nào ôm được tình tôi ?
Cánh tay mỏng như làn khói
Chạm nhẹ vào anh- không xúc cảm ?
Anh vô hồn
nhìn tôi – ánh mắt vu vơ…
Sống là ngọn lửa
Tôi hoảng sợ khi thấy mình lạnh giá
Tôi há mồm đóng băng
Lời yêu không thể nói thành lời…
Ngọn lửa đâu rồi ?
Sao tắt ngấm những nồng nàn , say đắm ?
Anh xuyên qua tôi, mà không hề run rẩy
Không hoang dại, điên cuồng
Anh không biết rằng tôi đang ở giữa anh !
Bên cạnh anh
có một người bằng xương bằng thịt
người đàn bà áo đen
Có lẽ nào ? Họ viếng ai chăng ?
Mà khói hương nghi ngút
Bỗng giật mình – tôi – thảng thốt
Rõ ràng tôi đang nằm kia…
Môi đỏ, da hồng
váy áo tinh khôi
Tôi như nàng Công chúa Tuyết
Nhưng sao ?
người đàn bà sợ sệt ?
nép vào tay anh
Tôi những muốn nhoài ra
trên đôi cánh mong manh
Đón mời anh đằm thắm
Họ đã quay đi, bước chậm
nhưng mà xa – rời xa …
tôi chợt hiểu mình
bất lực hồn ma
yếu đuối trên trần nhà trơ trọi
Cái với của tôi
chẳng bằng gió thổi
Chỉ làm ngọn nến lắc lay …
Bỗng, gương mặt anh khẽ xoay
Ánh nhìn rưng rưng
đắm đuối
Chắc anh nhớ đôi môi hồng mọng
Nụ hôn da diết , nồng nàn
Chắc anh nhớ vòng tay xiết chặt
điên cuồng truy hoan …
Mãn nguyện rồi tôi bay vút lên
lang thang mây trắng
Gió đẩy tôi về xa thẳm
Mà lửa Tình Yêu còn cháy giữa trời
hé mắt lim dim
Ô kìa – tôi đang bay lên
Lơ lửng, chơi vơi
trần nhà trắng toát
Tôi cố nhoài xuống
Không thể nào ôm được tình tôi ?
Cánh tay mỏng như làn khói
Chạm nhẹ vào anh- không xúc cảm ?
Anh vô hồn
nhìn tôi – ánh mắt vu vơ…
Sống là ngọn lửa
Tôi hoảng sợ khi thấy mình lạnh giá
Tôi há mồm đóng băng
Lời yêu không thể nói thành lời…
Ngọn lửa đâu rồi ?
Sao tắt ngấm những nồng nàn , say đắm ?
Anh xuyên qua tôi, mà không hề run rẩy
Không hoang dại, điên cuồng
Anh không biết rằng tôi đang ở giữa anh !
Bên cạnh anh
có một người bằng xương bằng thịt
người đàn bà áo đen
Có lẽ nào ? Họ viếng ai chăng ?
Mà khói hương nghi ngút
Bỗng giật mình – tôi – thảng thốt
Rõ ràng tôi đang nằm kia…
Môi đỏ, da hồng
váy áo tinh khôi
Tôi như nàng Công chúa Tuyết
Nhưng sao ?
người đàn bà sợ sệt ?
nép vào tay anh
Tôi những muốn nhoài ra
trên đôi cánh mong manh
Đón mời anh đằm thắm
Họ đã quay đi, bước chậm
nhưng mà xa – rời xa …
tôi chợt hiểu mình
bất lực hồn ma
yếu đuối trên trần nhà trơ trọi
Cái với của tôi
chẳng bằng gió thổi
Chỉ làm ngọn nến lắc lay …
Bỗng, gương mặt anh khẽ xoay
Ánh nhìn rưng rưng
đắm đuối
Chắc anh nhớ đôi môi hồng mọng
Nụ hôn da diết , nồng nàn
Chắc anh nhớ vòng tay xiết chặt
điên cuồng truy hoan …
Mãn nguyện rồi tôi bay vút lên
lang thang mây trắng
Gió đẩy tôi về xa thẳm
Mà lửa Tình Yêu còn cháy giữa trời