meomuop_meomeomeo
04-24-2010, 11:49 PM
Gió và nắng mơn man mang lại cảm giác nồng nồng của mùa Hạ sắp về...thế là hết rồi nhé mùa Đông...
Gặp lại những gì quen thuộc quá! Ngửa cổ hít thật tham lam bầu không khí không nồng nặc khói xe và bụi. Phóng xe thật nhanh để nghe tiếng gió ù ù bên tai...yên tĩnh đến nao lòng...
Chợt viết tin nhắn, rồi lướt cả list xem gửi cho ai....cảnh vật vẫn thế thôi, nhưng còn người thì không còn thế nữa...time trôi qua, màu của mọi vật đậm hơn, đường nét rõ ràng hơn...nhưng còn lòng người thì cũng theo đó nhạt dần, mờ dần...
Nhớ những chiều gió về theo tiếng cười trong veo của em, nhớ cả những sợi tóc xõa kín đôi mắt em khi chiều và gió về thật muộn, cánh diều thấp dần, xa và cao hơn là những chiếc máy bay nặng nề cũng thấp dần sau 1 chặng đường dài...
Nhớ những sáng mai nồng nàn mùi rơm,...chặng đường ngắn ngủn và quen thuộc cho một lịch trình quen thuộc.Và cũng lịch trình quen thuộc đó, anh đi...
Tại sao em không nhìn thẳng vào mắt anh nhỉ? Lúc đó sao em không nhìn thẳng vào mắt anh? Cũng không nói gì?Phải chăng em sợ mình sẽ bối rối? Anh nhớ rằng anh cũng bối rối...Nhưng anh vẫn ngước lên nhìn để nhận lấy sự lảng tránh...Không sao đâu mà em.Anh hiểu...từ rất lâu rồi, anh đã hiểu được những điều tưởng chừng rất đơn giản nhưng có thể làm người ta buồn ấy....
Hôm nay, anh vẫn về muộn như những ngày bình thường.Vẫn kết thúc một ngày như trước kia...anh chẳng có gì khác cả...phải không nào?Vẫn tất bật, vẫn mồ hôi, vẫn là những cái nhíu mày mà em thương cảm...Nhưng hôm nay anh không thả người nặng nề xuống giường như mọi ngày đâu.Anh cầm đàn lên và hát lại bài hát định tặng em nhưng không kịp.Không sao cả, khi mọi thứ không còn là duy nhất và cần thiết thì nó sẽ trở nên bình thường.Với anh, mọi thứ sinh ra nó vốn có những giá trị xứng đáng để nâng niu rồi.Không phải vì xa em, vì mình không còn suy nghĩ nhiều về nhau như trước mà anh sẽ không hát nó nữa! Anh vẫn hát chứ, những ca từ chẳng bao giờ đụng hàng và đậm chất meomuop vẫn vang lên, những thằng bạn vẫn ngồi một bên chỉnh lại cho anh.Bởi không lần nào anh hát đúng lời như đã viết cả! Bởi vì nó dở dang...bởi hình như chúng mình dở dang....
Ngày hôm nay nắng đẹp lắm! Nắng nhẹ nhàng và dịu dàng khiến người ta muốn bước ra một khoảng không thật rộng nào đó...Anh bước ra, hòa vào nó khi nắng nhạt dần...nắng vẫn đủ nồng nàn và nóng bỏng để cả cơ thể căng lên theo từng nhịp thở, và hòa vào đó là những đợt gió mãnh liệt làm tung tóe vạt tóc của mình,để bình yên tràn về trong suy nghĩ....
Anh chợt nhớ về mùa Thu xa xôi
Nơi cổ tích làm mềm lá cỏ
Anh chợt tiếc mùa Đông quá nhỏ
Cứ để anh nông nổi biết bao lần...
Hạ về vội vàng như chẳng có mùa Xuân
Nồng nàn quá khiến ai kia sửng sốt
Đêm bình yên nỗi nao lòng bất chợt
Anh giật mình đếm tuổi tiếng Ve khan...
Khói thuốc tràn về xen lẫn chút Ngọc lan
Thơm phảng phất và nồng nàn êm dịu
Có phải chẳng bởi chính mình bận bịu
Để trôi đi những mảnh ghép riêng mình?
Sắp đến rồi giây phút đón bình minh
Anh lại bước những bước dài vội vã
Nghe trong gió có chút gì mới lạ
Những nhịp riêng trong khoảnh khắc giao Mùa....
Gặp lại những gì quen thuộc quá! Ngửa cổ hít thật tham lam bầu không khí không nồng nặc khói xe và bụi. Phóng xe thật nhanh để nghe tiếng gió ù ù bên tai...yên tĩnh đến nao lòng...
Chợt viết tin nhắn, rồi lướt cả list xem gửi cho ai....cảnh vật vẫn thế thôi, nhưng còn người thì không còn thế nữa...time trôi qua, màu của mọi vật đậm hơn, đường nét rõ ràng hơn...nhưng còn lòng người thì cũng theo đó nhạt dần, mờ dần...
Nhớ những chiều gió về theo tiếng cười trong veo của em, nhớ cả những sợi tóc xõa kín đôi mắt em khi chiều và gió về thật muộn, cánh diều thấp dần, xa và cao hơn là những chiếc máy bay nặng nề cũng thấp dần sau 1 chặng đường dài...
Nhớ những sáng mai nồng nàn mùi rơm,...chặng đường ngắn ngủn và quen thuộc cho một lịch trình quen thuộc.Và cũng lịch trình quen thuộc đó, anh đi...
Tại sao em không nhìn thẳng vào mắt anh nhỉ? Lúc đó sao em không nhìn thẳng vào mắt anh? Cũng không nói gì?Phải chăng em sợ mình sẽ bối rối? Anh nhớ rằng anh cũng bối rối...Nhưng anh vẫn ngước lên nhìn để nhận lấy sự lảng tránh...Không sao đâu mà em.Anh hiểu...từ rất lâu rồi, anh đã hiểu được những điều tưởng chừng rất đơn giản nhưng có thể làm người ta buồn ấy....
Hôm nay, anh vẫn về muộn như những ngày bình thường.Vẫn kết thúc một ngày như trước kia...anh chẳng có gì khác cả...phải không nào?Vẫn tất bật, vẫn mồ hôi, vẫn là những cái nhíu mày mà em thương cảm...Nhưng hôm nay anh không thả người nặng nề xuống giường như mọi ngày đâu.Anh cầm đàn lên và hát lại bài hát định tặng em nhưng không kịp.Không sao cả, khi mọi thứ không còn là duy nhất và cần thiết thì nó sẽ trở nên bình thường.Với anh, mọi thứ sinh ra nó vốn có những giá trị xứng đáng để nâng niu rồi.Không phải vì xa em, vì mình không còn suy nghĩ nhiều về nhau như trước mà anh sẽ không hát nó nữa! Anh vẫn hát chứ, những ca từ chẳng bao giờ đụng hàng và đậm chất meomuop vẫn vang lên, những thằng bạn vẫn ngồi một bên chỉnh lại cho anh.Bởi không lần nào anh hát đúng lời như đã viết cả! Bởi vì nó dở dang...bởi hình như chúng mình dở dang....
Ngày hôm nay nắng đẹp lắm! Nắng nhẹ nhàng và dịu dàng khiến người ta muốn bước ra một khoảng không thật rộng nào đó...Anh bước ra, hòa vào nó khi nắng nhạt dần...nắng vẫn đủ nồng nàn và nóng bỏng để cả cơ thể căng lên theo từng nhịp thở, và hòa vào đó là những đợt gió mãnh liệt làm tung tóe vạt tóc của mình,để bình yên tràn về trong suy nghĩ....
Anh chợt nhớ về mùa Thu xa xôi
Nơi cổ tích làm mềm lá cỏ
Anh chợt tiếc mùa Đông quá nhỏ
Cứ để anh nông nổi biết bao lần...
Hạ về vội vàng như chẳng có mùa Xuân
Nồng nàn quá khiến ai kia sửng sốt
Đêm bình yên nỗi nao lòng bất chợt
Anh giật mình đếm tuổi tiếng Ve khan...
Khói thuốc tràn về xen lẫn chút Ngọc lan
Thơm phảng phất và nồng nàn êm dịu
Có phải chẳng bởi chính mình bận bịu
Để trôi đi những mảnh ghép riêng mình?
Sắp đến rồi giây phút đón bình minh
Anh lại bước những bước dài vội vã
Nghe trong gió có chút gì mới lạ
Những nhịp riêng trong khoảnh khắc giao Mùa....