kinhcan88
04-17-2010, 12:04 PM
Tôi được phân công về thực tập tại bệnh viện nơi mà anh đang điều trị. Tôi nhìn thấy anh lần đầu tiên khi anh đang cặm cụi ngồi vẽ tranh trong khuôn viên bệnh viện. Tôi như bị hút hồn khi nhìn thấy khuôn mặt thanh tú, điển trai và đặc biệt là đôi mắt rất sáng và thông minh của anh. Anh ngồi đó, trên chiếc xe lăn, miệt mài với công việc mà chẳng cần biết có ai đang nhìn mình không. Tôi nhìn anh hồi lâu không rời mắt, cứ như mình đang bị thu hút bởi một điều thú vị gì đó.
Những ngày sau đó, tôi được phân công chăm sóc cho anh và một vài bệnh nhân khác. Tôi tưởng anh sẽ như một số người khuyết tật khác mà tôi đã gặp: tự ti, ngại giao tiếp, sống khép mình với người khác. Nhưng tôi đã lầm, anh rất thoải mái, hay nói, hay cười. Anh thật dễ gần, dễ mến. Anh có khiếu hài hước. Mỗi khi anh kể một câu chuyện tếu hoặc khi anh trêu đùa tôi là tôi lại cười ngặt cười nghẽo. Tôi cảm thấy rất vui và thoải mái khi ở bên anh. Anh còn có khiếu đọc thơ nữa. Những khi tôi đưa anh đi dạo trong khuôn viên bệnh viện, anh rất hay đọc thơ cho tôi nghe. Anh đọc những bài thơ của chính anh và những bài thơ của các nhà thơ mà tôi thích. Giọng anh trầm ấm, truyền cảm. Anh đọc với một tình cảm vô cùng tha thiết, xúc động và rất nhập tâm vào nhân vật. Tôi như bị thôi miên bởi những bài thơ của anh.
Rồi anh kể cho tôi nghe về gia đình, về chuyện học hành và cả chuyện vì sao anh bị khuyết tật. Khi anh đang học năm cuối Đại học Giao thông Vận tải, một tai nạn giao thông kinh hoàng đã cướp đi của anh đôi chân lành lặn và để lại cho anh biết bao vết thương trên cơ thể cũng như những vết thương lòng nhức nhối. Thế là bao ước mơ, hoài bão đến đây tưởng như chấm hết. Anh còn có thể làm gì cho đời đây? Anh không đi học được nữa, không làm được việc gì, ngay cả chuyện sinh hoạt cá nhân cũng phải có người giúp. Từ một chàng trai khỏe mạnh, học giỏi, một kỹ sư công trình với tương lai tươi sáng anh bỗng trở thành người tật nguyền. Thời gian đầu, anh tưởng rằng mình sẽ không vượt qua được cú sốc này. Cũng có thể lúc đó anh không chấp nhận thực tế mình đã trở thành một người khuyết tật. Anh đau đớn, vật vã, lao vào rượu bia để tìm quên trong hơi men. Có nhiều lúc anh đã tìm đến cái chết nhưng không thành. Cuộc đời anh lúc đó bi đát hết sức.
Nhưng rồi anh được tiếp xúc với nhiều người khuyết tật, anh thấy nhiều người bị khuyết tật hơn mình, khổ hơn mình nhưng họ vẫn vui vẻ và luôn cố gắng vươn lên. Anh cảm thấy mình không thể sống bi đát như vậy nữa. Anh học cách tự chăm sóc cho bản thân. Anh học vẽ. Từ niềm đam mê cộng với chút ít năng khiếu, anh đã vẽ được nhiều bức tranh đẹp để bán lo cho mình và phụ giúp gia đình. Thật không may, bố mẹ anh lại mất trong một tai nạn. Giờ đây, anh sống một mình. Những khi bị vết thương hành hạ, anh lại vào viện điều trị. Anh coi bệnh viện này như ngôi nhà thứ 2 của mình.
Tôi rất thương cảm cho hoàn cảnh của anh và cũng rất khâm phục ý chí, nghị lực của anh. Rồi từ cảm thương, tôi đã yêu anh lúc nào không hay. Tôi muốn bù đắp phần nào cho anh, muốn được chăm lo cho anh suốt cả cuộc đời. Nhưng khi tôi nói chuyện muốn xây dựng gia đình với anh, bố mẹ tôi đã phản đối hết sức gay gắt. Các cụ nói rõ rằng nếu tôi lấy anh thì sẽ từ tôi. Bố mẹ sợ cô con gái rượu sẽ khổ khi lấy 1 người chồng tật nguyền, không nghề nghiệp, không tiền tài. Bố mẹ tôi đã nhắm cho tôi 1 anh bác sĩ gần nhà, đợi khi tôi ra trường sẽ tổ chức cưới.
Từ nhỏ tôi không bao giờ dám trái ý bố mẹ. Tôi rất thương bố mẹ. Bố mẹ chỉ có mình tôi, vì vậy bao nhiêu tình yêu thương bố mẹ đều dành hết cho tôi. Nhưng tôi muốn theo tiếng gọi của con tim. Tôi yêu anh, tôi sẵn sàng hi sinh để mang lại niềm vui, hạnh phúc cho anh. Tôi biết anh cũng yêu và rất cần tôi. Tôi phải làm thế nào để thuyết phục bố mẹ tôi bây giờ?
Đó không phải là một câu chuyện mà đơn giản chỉ là một tâm sự thật lòng của một bạn gái trên trang vietbao.vn Quyết định cả đời của cô gái thật là một hành động đáng khâm phục mà không hẳn ai cũng làm được đúng không?
Sống trên đời cần có một tấm lòng.để là gì em biết không?
Những ngày sau đó, tôi được phân công chăm sóc cho anh và một vài bệnh nhân khác. Tôi tưởng anh sẽ như một số người khuyết tật khác mà tôi đã gặp: tự ti, ngại giao tiếp, sống khép mình với người khác. Nhưng tôi đã lầm, anh rất thoải mái, hay nói, hay cười. Anh thật dễ gần, dễ mến. Anh có khiếu hài hước. Mỗi khi anh kể một câu chuyện tếu hoặc khi anh trêu đùa tôi là tôi lại cười ngặt cười nghẽo. Tôi cảm thấy rất vui và thoải mái khi ở bên anh. Anh còn có khiếu đọc thơ nữa. Những khi tôi đưa anh đi dạo trong khuôn viên bệnh viện, anh rất hay đọc thơ cho tôi nghe. Anh đọc những bài thơ của chính anh và những bài thơ của các nhà thơ mà tôi thích. Giọng anh trầm ấm, truyền cảm. Anh đọc với một tình cảm vô cùng tha thiết, xúc động và rất nhập tâm vào nhân vật. Tôi như bị thôi miên bởi những bài thơ của anh.
Rồi anh kể cho tôi nghe về gia đình, về chuyện học hành và cả chuyện vì sao anh bị khuyết tật. Khi anh đang học năm cuối Đại học Giao thông Vận tải, một tai nạn giao thông kinh hoàng đã cướp đi của anh đôi chân lành lặn và để lại cho anh biết bao vết thương trên cơ thể cũng như những vết thương lòng nhức nhối. Thế là bao ước mơ, hoài bão đến đây tưởng như chấm hết. Anh còn có thể làm gì cho đời đây? Anh không đi học được nữa, không làm được việc gì, ngay cả chuyện sinh hoạt cá nhân cũng phải có người giúp. Từ một chàng trai khỏe mạnh, học giỏi, một kỹ sư công trình với tương lai tươi sáng anh bỗng trở thành người tật nguyền. Thời gian đầu, anh tưởng rằng mình sẽ không vượt qua được cú sốc này. Cũng có thể lúc đó anh không chấp nhận thực tế mình đã trở thành một người khuyết tật. Anh đau đớn, vật vã, lao vào rượu bia để tìm quên trong hơi men. Có nhiều lúc anh đã tìm đến cái chết nhưng không thành. Cuộc đời anh lúc đó bi đát hết sức.
Nhưng rồi anh được tiếp xúc với nhiều người khuyết tật, anh thấy nhiều người bị khuyết tật hơn mình, khổ hơn mình nhưng họ vẫn vui vẻ và luôn cố gắng vươn lên. Anh cảm thấy mình không thể sống bi đát như vậy nữa. Anh học cách tự chăm sóc cho bản thân. Anh học vẽ. Từ niềm đam mê cộng với chút ít năng khiếu, anh đã vẽ được nhiều bức tranh đẹp để bán lo cho mình và phụ giúp gia đình. Thật không may, bố mẹ anh lại mất trong một tai nạn. Giờ đây, anh sống một mình. Những khi bị vết thương hành hạ, anh lại vào viện điều trị. Anh coi bệnh viện này như ngôi nhà thứ 2 của mình.
Tôi rất thương cảm cho hoàn cảnh của anh và cũng rất khâm phục ý chí, nghị lực của anh. Rồi từ cảm thương, tôi đã yêu anh lúc nào không hay. Tôi muốn bù đắp phần nào cho anh, muốn được chăm lo cho anh suốt cả cuộc đời. Nhưng khi tôi nói chuyện muốn xây dựng gia đình với anh, bố mẹ tôi đã phản đối hết sức gay gắt. Các cụ nói rõ rằng nếu tôi lấy anh thì sẽ từ tôi. Bố mẹ sợ cô con gái rượu sẽ khổ khi lấy 1 người chồng tật nguyền, không nghề nghiệp, không tiền tài. Bố mẹ tôi đã nhắm cho tôi 1 anh bác sĩ gần nhà, đợi khi tôi ra trường sẽ tổ chức cưới.
Từ nhỏ tôi không bao giờ dám trái ý bố mẹ. Tôi rất thương bố mẹ. Bố mẹ chỉ có mình tôi, vì vậy bao nhiêu tình yêu thương bố mẹ đều dành hết cho tôi. Nhưng tôi muốn theo tiếng gọi của con tim. Tôi yêu anh, tôi sẵn sàng hi sinh để mang lại niềm vui, hạnh phúc cho anh. Tôi biết anh cũng yêu và rất cần tôi. Tôi phải làm thế nào để thuyết phục bố mẹ tôi bây giờ?
Đó không phải là một câu chuyện mà đơn giản chỉ là một tâm sự thật lòng của một bạn gái trên trang vietbao.vn Quyết định cả đời của cô gái thật là một hành động đáng khâm phục mà không hẳn ai cũng làm được đúng không?
Sống trên đời cần có một tấm lòng.để là gì em biết không?