hachip
03-27-2010, 07:46 PM
Thế là anh vẫn im lặng, một sự im lặng làm lòng em dậy sóng, những cơn sóng vô bờ cứ dào dạt ngoài khơi. Gặp nhau không lâu, nhanh chóng chúng ta xích lại gần nhau.
Em ngốc nghếch trao anh cả sự chân thành của trái tim, trao anh cả tương lai của một người con gái. Em bắt đầu tập làm quen với cuộc sống mới có anh, làm quen với ánh mắt tò mò của mọi người nhìn chúng ta, làm quen với sự lén lút của những buổi hẹn hò, làm quen với những lời đàm tếu không chút hay ho gì.
Đến khi mọi thứ đã bắt đầu trở nên thân thiết, em đã quen với sự hiện diện của anh trong trái tim mình thì một sự thật phủ phàng ập đến, nuốt chửng em, làm em đau đớn mà không thể chết đi được. Anh đã chọn cho anh một con đường không có em, anh đã im lặng để bảo vệ chính mình, anh đã toan tính một tương lai cho riêng anh và chỉ vì anh thôi và anh yêu bản thân anh hơn bất kỳ ai.
Anh có biết đâu, em từng nghĩ sẽ trả thù anh, sẽ bắt anh lãnh hậu quả vì phụ tình em. Nhưng tình yêu dành cho anh vẫn cháy bỏng trong tim óc. Giận anh nhiều lại thấy nhớ anh nhiều. Em không thể làm cho người mình yêu bị tổn thương, em vẫn còn yêu anh tha thiết. Hết thật rồi phải không anh một cuộc tình ngắn ngủi. Em đã mơ mộng viễn vong, em đã hoá thành người đáng ghét trong mắt anh lúc nào không biết nữa. Mà thật lòng em nào đâu muốn vậy.
Tâm trạng em lúc này là gì đây, yêu, giận, ghét và có cả sự cảm thông đối với anh. Mặc dù anh đã làm em buồn thật nhiều nhưng em vẫn dành cho anh những tình cảm chân thành nhất nhất. Tình yêu là vậy đó, đến bây giờ em mới hiểu được. Nhưng có lẽ suốt cuộc đời này em còn sẽ phải học thật nhiều, học mãi mới có thể biết được những cung bậc khác nhau của thế giới tình cảm con người. Ôi, sao mà phức tạp quá! Nhưng điều làm em buồn nhất không phải là anh phụ tình em, mà là sự nhu nhược, yếu hèn của anh. Đã không còn yêu nhau nữa thì chúng ta cứ thẳng thắn cùng nhau tỏ bày, cùng nhau nói cho ra lẽ, có lý đâu anh lại trốn tránh sự thật, im hơi lặng tiếng với em. Em đâu phải là người kém hiểu biết, đâu phải là người không biết lắng nghe người ta nói.
Anh ơi, ở nơi đó, trong lớp vỏ bọc của mình, hy vọng anh sẽ một lần nhìn lại chính mình, nhìn lại những việc đã làm để tìm lại chính anh, người con trai mà em từng yêu quý. Có lẽ, em sẽ không lần nào liên lạc với anh nữa đâu. Hãy để cho tình yêu ấy mãi mãi ngủ yên trong lòng em, đừng khơi dậy làm gì chỉ tội cho trái tim bé nhỏ của em cứ thổn thức một nỗi đau dai dứt. Em sẽ quên anh như anh đã quên em. Vĩnh biệt...
==> một câu chuyện mà mình tìm được , sự im lặng đáng sợ quá đúng không , như mình bây giờ , mình cũng rất sợ sự im lặng này , nó rất đáng sợ nhưng nó cứ xảy ra hàng ngày
có chăng ai đó không sợ nó
Em ngốc nghếch trao anh cả sự chân thành của trái tim, trao anh cả tương lai của một người con gái. Em bắt đầu tập làm quen với cuộc sống mới có anh, làm quen với ánh mắt tò mò của mọi người nhìn chúng ta, làm quen với sự lén lút của những buổi hẹn hò, làm quen với những lời đàm tếu không chút hay ho gì.
Đến khi mọi thứ đã bắt đầu trở nên thân thiết, em đã quen với sự hiện diện của anh trong trái tim mình thì một sự thật phủ phàng ập đến, nuốt chửng em, làm em đau đớn mà không thể chết đi được. Anh đã chọn cho anh một con đường không có em, anh đã im lặng để bảo vệ chính mình, anh đã toan tính một tương lai cho riêng anh và chỉ vì anh thôi và anh yêu bản thân anh hơn bất kỳ ai.
Anh có biết đâu, em từng nghĩ sẽ trả thù anh, sẽ bắt anh lãnh hậu quả vì phụ tình em. Nhưng tình yêu dành cho anh vẫn cháy bỏng trong tim óc. Giận anh nhiều lại thấy nhớ anh nhiều. Em không thể làm cho người mình yêu bị tổn thương, em vẫn còn yêu anh tha thiết. Hết thật rồi phải không anh một cuộc tình ngắn ngủi. Em đã mơ mộng viễn vong, em đã hoá thành người đáng ghét trong mắt anh lúc nào không biết nữa. Mà thật lòng em nào đâu muốn vậy.
Tâm trạng em lúc này là gì đây, yêu, giận, ghét và có cả sự cảm thông đối với anh. Mặc dù anh đã làm em buồn thật nhiều nhưng em vẫn dành cho anh những tình cảm chân thành nhất nhất. Tình yêu là vậy đó, đến bây giờ em mới hiểu được. Nhưng có lẽ suốt cuộc đời này em còn sẽ phải học thật nhiều, học mãi mới có thể biết được những cung bậc khác nhau của thế giới tình cảm con người. Ôi, sao mà phức tạp quá! Nhưng điều làm em buồn nhất không phải là anh phụ tình em, mà là sự nhu nhược, yếu hèn của anh. Đã không còn yêu nhau nữa thì chúng ta cứ thẳng thắn cùng nhau tỏ bày, cùng nhau nói cho ra lẽ, có lý đâu anh lại trốn tránh sự thật, im hơi lặng tiếng với em. Em đâu phải là người kém hiểu biết, đâu phải là người không biết lắng nghe người ta nói.
Anh ơi, ở nơi đó, trong lớp vỏ bọc của mình, hy vọng anh sẽ một lần nhìn lại chính mình, nhìn lại những việc đã làm để tìm lại chính anh, người con trai mà em từng yêu quý. Có lẽ, em sẽ không lần nào liên lạc với anh nữa đâu. Hãy để cho tình yêu ấy mãi mãi ngủ yên trong lòng em, đừng khơi dậy làm gì chỉ tội cho trái tim bé nhỏ của em cứ thổn thức một nỗi đau dai dứt. Em sẽ quên anh như anh đã quên em. Vĩnh biệt...
==> một câu chuyện mà mình tìm được , sự im lặng đáng sợ quá đúng không , như mình bây giờ , mình cũng rất sợ sự im lặng này , nó rất đáng sợ nhưng nó cứ xảy ra hàng ngày
có chăng ai đó không sợ nó