hoa hồng
03-25-2010, 01:19 PM
Hồi ấy, mình – một thằng nhóc đang ở lứa tuổi "nhạy cảm", bỗng nhiên trong đầu nảy sinh bao điều tò mò. Rồi cộng với sự thiếu hiểu biết, mình đã làm nên một điều tội lỗi.Mọi chuyện bắt đầu từ gần 11 năm trước, khi ấy mình chỉ là thằng nhóc học lớp 7, đang trong giai đoạn dậy thì. Khi ấy vì nhiều hoàn cảnh riêng của gia đình, mình phải ở nhờ nhà bác gái. Bác gái mình là một giáo viên tiểu học. Mỗi khi hết giờ làm việc, bác đều đưa một bé gái học lớp 3 về nhà ăn cơm và nghỉ trưa, đến chiều muộn thì bố mẹ bé mới đến đón về.
Hồi ấy, mình – một thằng nhóc đang trong lứa tuổi "nhạy cảm", bỗng nhiên trong đầu nảy sinh bao điều tò mò. Rồi cộng với sự thiếu hiểu biết, mình đã làm nên một điều tội lỗi.
Hôm đó, cả nhà bác đi vắng, có mỗi mình và bé gái đó ở nhà và… Nếu nói là quan hệ tình dục thì cũng không phải, vì tất cả mọi thứ đều ở bên ngoài và gián tiếp. Lúc ấy, mình chỉ có cảm giác "thích thích". Sau này hiểu ra thì biết đấy gọi là "phóng tinh". Khi đó mình vẫn không hề ý thức được việc mình làm là sai trái. Nên những ngày sau đấy, mình lại tiếp tục cái "trò khốn nạn". Cái này có phải là xâm hại tình dục không?
Có một điều chắc chắn là bé gái đấy biết mình đang làm gì, nhưng không hiểu tại sao lại không mách với người lớn. Sau một thời gian, mình không còn ở nhà bác nữa, tưởng như mọi chuyện cứ thế kết thúc và không có sự trừng phạt nào đối với mình. Nhưng không, khi lớn lên, nhận thức được lỗi lầm trong quá khứ, mình cảm thấy lương tâm cắn rứt và thấy có lỗi với cô bé đó vô cùng. Rồi qua các phương tiện truyên thông, báo đài, mình biết được những câu chuyện đau lòng của các bé gái, các bạn nữ bị lạm dụng tình dục, mình lại cảm thấy căm ghét chính bản thân mình.
Ngày tháng trôi qua, sự day dứt về tội lỗi năm nào cứ bám lấy suy nghĩ của mình nên suốt những năm đại học cho đến tận bây giờ, mình không còn đủ tự tin để đến với bất kì người con gái nào nữa. Mỗi ngày trôi qua thật nặng nề khi những hình ảnh cũ cứ ám ảnh mình.
Mọi chuyện đã qua từ rất lâu, mình cũng không còn nhớ được thông tin gi về cô bé đấy. Chỉ biết cô bé tên là Vân sinh năm 1991 ở Hải Phòng. Giờ đây, giá mà mình có được thông tin về cuộc sống của cô bé, mình muốn tìm gặp, muốn bù đắp cho cô bé và chịu mọi trách nhiệm cho tất cả những hành động trong quá khứ. Mình muốn nói lời xin lỗi với cô ấy, thậm chí nghe cô ấy chửi rủa cũng được. Điều đó khiến mình thấy dễ chịu hơn. Còn nếu biết được cô ấy vẫn khoẻ mạnh, sống một cuộc sống bình thường như mọi người, thì ít nhất mình cũng có được một sự thanh thản nhất định.
Nguồn:Viêtgiaitri.com
Hồi ấy, mình – một thằng nhóc đang trong lứa tuổi "nhạy cảm", bỗng nhiên trong đầu nảy sinh bao điều tò mò. Rồi cộng với sự thiếu hiểu biết, mình đã làm nên một điều tội lỗi.
Hôm đó, cả nhà bác đi vắng, có mỗi mình và bé gái đó ở nhà và… Nếu nói là quan hệ tình dục thì cũng không phải, vì tất cả mọi thứ đều ở bên ngoài và gián tiếp. Lúc ấy, mình chỉ có cảm giác "thích thích". Sau này hiểu ra thì biết đấy gọi là "phóng tinh". Khi đó mình vẫn không hề ý thức được việc mình làm là sai trái. Nên những ngày sau đấy, mình lại tiếp tục cái "trò khốn nạn". Cái này có phải là xâm hại tình dục không?
Có một điều chắc chắn là bé gái đấy biết mình đang làm gì, nhưng không hiểu tại sao lại không mách với người lớn. Sau một thời gian, mình không còn ở nhà bác nữa, tưởng như mọi chuyện cứ thế kết thúc và không có sự trừng phạt nào đối với mình. Nhưng không, khi lớn lên, nhận thức được lỗi lầm trong quá khứ, mình cảm thấy lương tâm cắn rứt và thấy có lỗi với cô bé đó vô cùng. Rồi qua các phương tiện truyên thông, báo đài, mình biết được những câu chuyện đau lòng của các bé gái, các bạn nữ bị lạm dụng tình dục, mình lại cảm thấy căm ghét chính bản thân mình.
Ngày tháng trôi qua, sự day dứt về tội lỗi năm nào cứ bám lấy suy nghĩ của mình nên suốt những năm đại học cho đến tận bây giờ, mình không còn đủ tự tin để đến với bất kì người con gái nào nữa. Mỗi ngày trôi qua thật nặng nề khi những hình ảnh cũ cứ ám ảnh mình.
Mọi chuyện đã qua từ rất lâu, mình cũng không còn nhớ được thông tin gi về cô bé đấy. Chỉ biết cô bé tên là Vân sinh năm 1991 ở Hải Phòng. Giờ đây, giá mà mình có được thông tin về cuộc sống của cô bé, mình muốn tìm gặp, muốn bù đắp cho cô bé và chịu mọi trách nhiệm cho tất cả những hành động trong quá khứ. Mình muốn nói lời xin lỗi với cô ấy, thậm chí nghe cô ấy chửi rủa cũng được. Điều đó khiến mình thấy dễ chịu hơn. Còn nếu biết được cô ấy vẫn khoẻ mạnh, sống một cuộc sống bình thường như mọi người, thì ít nhất mình cũng có được một sự thanh thản nhất định.
Nguồn:Viêtgiaitri.com