kinan
03-12-2010, 10:06 PM
Vẫn một ngọn gió… Đúng ngọn gió đó… làn gió mát dịu từ đâu đến mang theo hương thơm của hoa đồng nội… gió vô hình nhưng gió thật dễ chịu và tự do…
Nơi đây là cỏ dại hiền hòa, cỏ dại của đất trời, sinh trưởng nhờ mầm sống từ đất mẹ và sự bón vót từ mưa… em có một sức sống mãnh liệt, bền bỉ hơn bao giờ hết, không ai giết được em, dù không ở đây em cũng sẽ mọc ở nơi khác, thật phì nhiêu và xanh tươi…
Gió đến rồi đi, mỗi khi đến gió mang theo biết bao điều mới lạ, gió kể em nghe biết bao điều thú vị nơi xa, những nơi mà em không đi đến được… em rất hâm mộ gió vì gió được tự do đi bất cứ nơi đâu, không vướng bận và không lo âu.
Cỏ dại thật bền bỉ, rất đẹp trong ánh ban mai, nắng sớm rọi sáng lên những hạt sương long lanh đọng lại khiến cỏ thật xin, đôi khi vài bông hoa dại nho nhỏ điểm xuyết thật đẹp. Gió lại thích ở cỏ dại một niềm tin thiết tha yêu cuộc sống, cách cỏ dại nhìn đời cũng thật thơ ngây… “ờ thì vì em chả bao giờ được đi đâu, chỉ ở nơi đây, lắng nghe những câu chuyện từ những đứa bạn phiêu du”… Gió khẽ cười “thà cứ vậy cũng hay em nhỉ, em cứ là em thôi.”
Gió vô tư gió đâu hay biết… cỏ dại đã đem lòng yêu gió tự hồi nào không hay… mỗi ngày trôi qua là mỗi ngày nhớ và mong… chỉ nỗi mong được thấy nụ cười của gió, được thấy gió ở bên…
Nhờ cỏ dại người ta thấy có gió, cỏ dại cố gắng đong đưa, nở bản lá thật rộng để có thể cuốn theo cùng gió…
Nhưng cỏ vẫn chỉ ở yên một chỗ, gió đến rồi gió đi… hàng ngày cỏ dại chỉ biết bị động ngồi chờ… mặt rũ rượi khi thiếu gió nơi đây… Mặt trời không sao làm cỏ dại xanh tươi, mưa chỉ làm thấm nhuần nhưng không làm cỏ cười được… cỏ u uất buồn thỉu buồn thiu.
Gió lại đến, cỏ lại đong đưa, cuốn mình xoay vòng nhảy múa cùng gió… gió tươi cười… cỏ trách sao gió vô tình gió nỡ đi mãi… gió chỉ cười “vì anh là vô định”…
Cỏ dại khép môi tắt nụ cười… “ừ thì anh ấy vốn là gió lãng du tự do, mình đâu thể giữ được anh ấy, lại không thể đi theo anh ấy”… cỏ rũ rượi cỏ dại không thiết nghĩ nữa…
“Sao em lại buồn” … gió hỏi khi thấy ánh mắt cỏ dại đọng vẻ buồn xa xăm…
“Em muốn được tự do… muốn được đi theo bên anh, được ngắm mọi thứ, cùng anh vượt qua thác đèo… em muốn tự do”… cỏ dại tha thiết
Gió cười to như đó là chuyện không thể, ừ thì đúng, đó là điều không thể hỡi cô bé ngốc còn non dại
Cỏ dại cảm thấy đau lòng như gió đang giễu cợt mình… cỏ dại đã giận gió, gió vô tình hay bản tính gió vốn là vô tình
Nhưng ở đời, đúng là chỉ có gió có thể làm cỏ dại được vui tươi, gió đùa nghịch khiến cỏ dại quên hờn giận… cỏ dại chợt nhận ra thiếu đi gió, cỏ cũng chẳng muốn có mặt trên đời...
Đến một ngày, khi cỏ dại chợt nhận thấy gió đang vui đùa cùng cánh diều trên bầu trời… lòng đau nhói lại vừa ghen tị… chị ấy thật hạnh phúc…
Gió vui đùa cùng cánh diều, gió thấy rất hay, vì diều ở rất cao rất xa, gió phải vươn đến, và nâng đỡ cánh diều bay cao hơn xa hơn…
Lòng gió nao nao nhớ về cánh diều ấy, diều cũng có những ước mơ thật đẹp, thật hay, diều không quá ngây thơ để không hiểu biết gì hết, diều biết cũng rất nhiều…
Cỏ dại tim nhói đau khi nhận thấy rõ rằng gió đã tìm được người phù hợp với mình… chí ít ra rằng gió yêu mến cánh diều kia… sự lưu luyến ấy chính là thế “gió ơi… phải chăng chẳng bao giờ em có được anh”
Gió rủ rê bứt dây diều để cánh diều có thể tung tăng đi khắp nơi theo chiều gió, gió sẽ dẫn diều đi khắp muôn phương… Gió nhận ra điều gì đó thật buồn… hơi khác lạ nếu vắng bóng diều.
Nhưng diều đã chối từ, diều chỉ thuộc về chủ ở dưới đất, sợi dây ấy đã giữ chặt lấy diều mãi mãi, mất đi sợi dây, diều sẽ rơi xuống đất, diều không có tự do nhưng diều càng không thích chỉ hoàn toàn lệ thuộc vào gió.
Gió vẫn dại khờ… mãi vây quần bên cánh diều… gió quyến luyến không muốn rời xa… quên lãng người em cỏ dại thân yêu bên dưới
Cỏ thật buồn… buồn làm sao…
Nhưng một ngày… gió gặp lại cỏ… cỏ vẫn như thường ngày, nhưng thoáng một tí gì đó trưởng thành, ừ thì tình yêu thường làm con người ta lớn khôn kia mà… gió chỉ buồn, kể than cùng cỏ dại, gió hiểu rằng… yêu một người sao thật quá khó khăn…
Cỏ mỉm cười… “ừ thì yêu một người thật quá khó khăn, vì người ta không đáp lại hay người ta thờ ơ”
Gió bất ngờ “em cũng biết yêu sao?”
Cỏ dại cười, đôi mắt lại xa xăm “ai lại không có tình yêu hở anh. Chỉ là… yêu có được đáp lại hay không… đó mới là vấn đề”
Gió gật đầu thở dài…
Cỏ dại mỉm cười “anh biết không… em yêu mến một người… mà người đó không hề hay biết… hay có lẽ do em vốn dĩ không biểu hiện được em yêu mến người đó hay do người đó quá vô tâm… người đó chỉ chạy theo một hình bóng khác, còn em chỉ là đuổi theo mà thôi…”
“Ai mà vô tâm với em đến như vậy?”
Cỏ dại lắc đầu không đáp nữa, chỉ mỉm cười mắt nhìn xa xăm… làm sao đối mặt được với gió… làm sao nói ra tình cảm của mình… khó lắm cơ… rất là khó… nắm bắt gió là một điều có khó hơn, giữ chặt gió lại thì đó là điều ngu ngốc nhất trên đời…
Hai trái tim đồng cảm… mà có thật đồng cảm không hỡi chàng gió ngốc nghếch hay cỏ dại ngây thơ…
Qua thời gian… gió vẫn đến bên cười đùa nhảy múa cùng cánh diều… ừ thì yêu mến đó… nhưng không lẽ vì không được đáp lại nên không được yêu… cỏ nhìn theo… và cỏ chợt nhận ra…
Dù gió luôn tung bay, vô tư vô lự, không nghĩ suy, quá tự do, cỏ không cần trói buộc, cũng không nên trói buộc, vì yêu là niềm hạnh phúc vô bờ bến, một thứ tình cảm là cho đi không cần đáp lại… tại sao cứ phải đòi hỏi phải được đền đáp, tại sao cứ phải khư khư giữ người ấy ở bên mới được…
Khi gió đến, cỏ dại mỉm cười đong đưa, nhảy múa cùng gió… nhờ cỏ dại người ta mới nhận ra rằng đang có gió ở đó… chỉ cần anh còn vui vẻ khi ở bên em em sẽ trao anh tất cả nụ cười… chỉ cần… tim em còn yêu anh… em sẽ mãi hướng về anh… gió ơi…
Và sẽ có một ngày… gió sẽ biết được rằng… vị trí của anh là ở nơi đây…
Nơi đây là cỏ dại hiền hòa, cỏ dại của đất trời, sinh trưởng nhờ mầm sống từ đất mẹ và sự bón vót từ mưa… em có một sức sống mãnh liệt, bền bỉ hơn bao giờ hết, không ai giết được em, dù không ở đây em cũng sẽ mọc ở nơi khác, thật phì nhiêu và xanh tươi…
Gió đến rồi đi, mỗi khi đến gió mang theo biết bao điều mới lạ, gió kể em nghe biết bao điều thú vị nơi xa, những nơi mà em không đi đến được… em rất hâm mộ gió vì gió được tự do đi bất cứ nơi đâu, không vướng bận và không lo âu.
Cỏ dại thật bền bỉ, rất đẹp trong ánh ban mai, nắng sớm rọi sáng lên những hạt sương long lanh đọng lại khiến cỏ thật xin, đôi khi vài bông hoa dại nho nhỏ điểm xuyết thật đẹp. Gió lại thích ở cỏ dại một niềm tin thiết tha yêu cuộc sống, cách cỏ dại nhìn đời cũng thật thơ ngây… “ờ thì vì em chả bao giờ được đi đâu, chỉ ở nơi đây, lắng nghe những câu chuyện từ những đứa bạn phiêu du”… Gió khẽ cười “thà cứ vậy cũng hay em nhỉ, em cứ là em thôi.”
Gió vô tư gió đâu hay biết… cỏ dại đã đem lòng yêu gió tự hồi nào không hay… mỗi ngày trôi qua là mỗi ngày nhớ và mong… chỉ nỗi mong được thấy nụ cười của gió, được thấy gió ở bên…
Nhờ cỏ dại người ta thấy có gió, cỏ dại cố gắng đong đưa, nở bản lá thật rộng để có thể cuốn theo cùng gió…
Nhưng cỏ vẫn chỉ ở yên một chỗ, gió đến rồi gió đi… hàng ngày cỏ dại chỉ biết bị động ngồi chờ… mặt rũ rượi khi thiếu gió nơi đây… Mặt trời không sao làm cỏ dại xanh tươi, mưa chỉ làm thấm nhuần nhưng không làm cỏ cười được… cỏ u uất buồn thỉu buồn thiu.
Gió lại đến, cỏ lại đong đưa, cuốn mình xoay vòng nhảy múa cùng gió… gió tươi cười… cỏ trách sao gió vô tình gió nỡ đi mãi… gió chỉ cười “vì anh là vô định”…
Cỏ dại khép môi tắt nụ cười… “ừ thì anh ấy vốn là gió lãng du tự do, mình đâu thể giữ được anh ấy, lại không thể đi theo anh ấy”… cỏ rũ rượi cỏ dại không thiết nghĩ nữa…
“Sao em lại buồn” … gió hỏi khi thấy ánh mắt cỏ dại đọng vẻ buồn xa xăm…
“Em muốn được tự do… muốn được đi theo bên anh, được ngắm mọi thứ, cùng anh vượt qua thác đèo… em muốn tự do”… cỏ dại tha thiết
Gió cười to như đó là chuyện không thể, ừ thì đúng, đó là điều không thể hỡi cô bé ngốc còn non dại
Cỏ dại cảm thấy đau lòng như gió đang giễu cợt mình… cỏ dại đã giận gió, gió vô tình hay bản tính gió vốn là vô tình
Nhưng ở đời, đúng là chỉ có gió có thể làm cỏ dại được vui tươi, gió đùa nghịch khiến cỏ dại quên hờn giận… cỏ dại chợt nhận ra thiếu đi gió, cỏ cũng chẳng muốn có mặt trên đời...
Đến một ngày, khi cỏ dại chợt nhận thấy gió đang vui đùa cùng cánh diều trên bầu trời… lòng đau nhói lại vừa ghen tị… chị ấy thật hạnh phúc…
Gió vui đùa cùng cánh diều, gió thấy rất hay, vì diều ở rất cao rất xa, gió phải vươn đến, và nâng đỡ cánh diều bay cao hơn xa hơn…
Lòng gió nao nao nhớ về cánh diều ấy, diều cũng có những ước mơ thật đẹp, thật hay, diều không quá ngây thơ để không hiểu biết gì hết, diều biết cũng rất nhiều…
Cỏ dại tim nhói đau khi nhận thấy rõ rằng gió đã tìm được người phù hợp với mình… chí ít ra rằng gió yêu mến cánh diều kia… sự lưu luyến ấy chính là thế “gió ơi… phải chăng chẳng bao giờ em có được anh”
Gió rủ rê bứt dây diều để cánh diều có thể tung tăng đi khắp nơi theo chiều gió, gió sẽ dẫn diều đi khắp muôn phương… Gió nhận ra điều gì đó thật buồn… hơi khác lạ nếu vắng bóng diều.
Nhưng diều đã chối từ, diều chỉ thuộc về chủ ở dưới đất, sợi dây ấy đã giữ chặt lấy diều mãi mãi, mất đi sợi dây, diều sẽ rơi xuống đất, diều không có tự do nhưng diều càng không thích chỉ hoàn toàn lệ thuộc vào gió.
Gió vẫn dại khờ… mãi vây quần bên cánh diều… gió quyến luyến không muốn rời xa… quên lãng người em cỏ dại thân yêu bên dưới
Cỏ thật buồn… buồn làm sao…
Nhưng một ngày… gió gặp lại cỏ… cỏ vẫn như thường ngày, nhưng thoáng một tí gì đó trưởng thành, ừ thì tình yêu thường làm con người ta lớn khôn kia mà… gió chỉ buồn, kể than cùng cỏ dại, gió hiểu rằng… yêu một người sao thật quá khó khăn…
Cỏ mỉm cười… “ừ thì yêu một người thật quá khó khăn, vì người ta không đáp lại hay người ta thờ ơ”
Gió bất ngờ “em cũng biết yêu sao?”
Cỏ dại cười, đôi mắt lại xa xăm “ai lại không có tình yêu hở anh. Chỉ là… yêu có được đáp lại hay không… đó mới là vấn đề”
Gió gật đầu thở dài…
Cỏ dại mỉm cười “anh biết không… em yêu mến một người… mà người đó không hề hay biết… hay có lẽ do em vốn dĩ không biểu hiện được em yêu mến người đó hay do người đó quá vô tâm… người đó chỉ chạy theo một hình bóng khác, còn em chỉ là đuổi theo mà thôi…”
“Ai mà vô tâm với em đến như vậy?”
Cỏ dại lắc đầu không đáp nữa, chỉ mỉm cười mắt nhìn xa xăm… làm sao đối mặt được với gió… làm sao nói ra tình cảm của mình… khó lắm cơ… rất là khó… nắm bắt gió là một điều có khó hơn, giữ chặt gió lại thì đó là điều ngu ngốc nhất trên đời…
Hai trái tim đồng cảm… mà có thật đồng cảm không hỡi chàng gió ngốc nghếch hay cỏ dại ngây thơ…
Qua thời gian… gió vẫn đến bên cười đùa nhảy múa cùng cánh diều… ừ thì yêu mến đó… nhưng không lẽ vì không được đáp lại nên không được yêu… cỏ nhìn theo… và cỏ chợt nhận ra…
Dù gió luôn tung bay, vô tư vô lự, không nghĩ suy, quá tự do, cỏ không cần trói buộc, cũng không nên trói buộc, vì yêu là niềm hạnh phúc vô bờ bến, một thứ tình cảm là cho đi không cần đáp lại… tại sao cứ phải đòi hỏi phải được đền đáp, tại sao cứ phải khư khư giữ người ấy ở bên mới được…
Khi gió đến, cỏ dại mỉm cười đong đưa, nhảy múa cùng gió… nhờ cỏ dại người ta mới nhận ra rằng đang có gió ở đó… chỉ cần anh còn vui vẻ khi ở bên em em sẽ trao anh tất cả nụ cười… chỉ cần… tim em còn yêu anh… em sẽ mãi hướng về anh… gió ơi…
Và sẽ có một ngày… gió sẽ biết được rằng… vị trí của anh là ở nơi đây…