Sand
01-29-2010, 12:37 AM
Cái thời nông nổi đã qua đi
Sao em vẫn dại khờ anh nhỉ?
Dại khờ yêu - dại khờ nhớ
Dại khờ tin - dại khờ hiến dâng...
Cái thời nông nổi đã qua đi
Sao anh nỡ đẩy em về thơ dại
Ở nơi đó giữa hai miền hiện thực
Anh vờn em như vờn những đoá hoa.
Cái thời nông nổi đã qua đi
Sao vẫn tiếc cuộc tình anh bỏ lại
Đứng bơ vơ nghiệt ngã giữa dòng đời
Em đã chết một phần nơi anh đó!
Em bây giờ chỉ có những đắng cay...
Cái thời nông nổi đã qua đi
Em lại khóc cho một thời nông nổi khác
Thời của anh thời của những đắm mê
Thời của những ê chề dục vọng...
Em hiến dâng còn anh đón nhận
Vậy mà cuộc đời em sao anh lại nỡ bỏ qua ???...
=====================
Em lặng lẽ nhìn lên đôi bàn tay
Xem duyên số đời mình trong những ngày còn lại
May rủi giao nhau chằng chịt đường vân
Chẳng có đường nào là đường em gặp anh
Chỉ thẳng suốt một đường cô độc...
===================
Cho em hỏi vì sau mưa nhiều thế
Khoảng trời chiều đâu nắng bao nhiêu
mà ấm ức khóc hoài không nín
Mưa buồn gì, hay chỉ chút vu vơ?
Cho em hỏi vì sao đông lạnh giá
Giấu mặt trời sau góc khuất bên kia
Chẳng sưởi ấm đôi bàn tay nhỏ
Lẻ loi chiều sâu thẳm chút mông lung
Cho em hỏi vì sao anh còn nhớ
Đôi vai gầy ướt sũng chiều mưa
Mà lặng lẽ rời xa em chẳng nói
Để mắt buồn hờn dỗi phương xa?
====================
Chẳng có gì để tiếc phải không anh?
Chuyện tình yêu muôn đời vẫn thế
Ràng bộc chi khi trái tim không thể
Đập cùng 1 nhịp trong nhau
Em biết rằng em sẽ chẳng buồn đâu
Chỉ là một tooáng gió tung bay mái tóc
Một chút đau con tim vỡ òa chợt khóc
Rồi em sẽ lại cười - trò trẻ mà thôi
Anh sẽ lại cười trong nước mắt chia phôi
Quay về gói ghém kỉ niệm xưa chôn vùi vào quá khứ
Bạn có hỏi: Sao, quên rồi hử?
Bất giác gật đầu: Quên chứ nhớ làm chi?
Nếu một mai gặp nhau trên lối cũ
Ánh mắt xa vời lặng lẽ bước qua nhau
Sao thấy tim mình có chút nhói đau
Còn gì nữa đâu mà mắt cay nhòe ướt?
Dĩ vãng vỡ tan, em là nàng juliet
Giữa cuộc đời anh đâu phải Romeo
Tình yêu thành nhưng bi kịch không ngờ
Trôi nghiêng trên dòng sông nông nổi
Thời gian ơi, ta biết mình nói dối
Có nhiều điều chẳng vùi lấp được lâu
Dù đã cố quên một mối tình đầu
Vẫn luôn khắc khoải hoài trong nổi nhớ ...
=========================
Chuyện chúng mình giờ chẳng đến đâu
Dù đã biết trước sau gì cũng vậy
Mà sao em vẫn thấy lòng tê tái
Đông qua rồi, lòng em lạnh vì đâu?
Em và anh không phải mối tình đầu
Vì dang dở nên cũng không là tình cuối
Một viễn cảnh màu hồng không là thực phải không anh?
Em không ngờ em quên thật là nhanh
Dù đau lắm mà sao không thể nhớ
Không thể nhớ vì sao thành dang dở
Vì sao mình không thể có ngày mai...
Không tìm được câu trả trời cũng chẳng biết hỏi ai
Em đi mãi trên đường đầy hoa dại
Cũng là hoa mà sao không người hái?
Cũng là tình, sao ngang trái vậy anh?
Rồi mai này em sẽ mãi mất anh
Em sẽ cố quên những ngày tháng cũ
Em sẽ để tình mình yêu ngủ
Trong viễn cảnh màu hồng và hiện tại màu xanh
==============
(sưu tầm nhiều nguồn)
==> Thôi... gõ mỏi tay quá, tạm ngưng tại đây
Sao em vẫn dại khờ anh nhỉ?
Dại khờ yêu - dại khờ nhớ
Dại khờ tin - dại khờ hiến dâng...
Cái thời nông nổi đã qua đi
Sao anh nỡ đẩy em về thơ dại
Ở nơi đó giữa hai miền hiện thực
Anh vờn em như vờn những đoá hoa.
Cái thời nông nổi đã qua đi
Sao vẫn tiếc cuộc tình anh bỏ lại
Đứng bơ vơ nghiệt ngã giữa dòng đời
Em đã chết một phần nơi anh đó!
Em bây giờ chỉ có những đắng cay...
Cái thời nông nổi đã qua đi
Em lại khóc cho một thời nông nổi khác
Thời của anh thời của những đắm mê
Thời của những ê chề dục vọng...
Em hiến dâng còn anh đón nhận
Vậy mà cuộc đời em sao anh lại nỡ bỏ qua ???...
=====================
Em lặng lẽ nhìn lên đôi bàn tay
Xem duyên số đời mình trong những ngày còn lại
May rủi giao nhau chằng chịt đường vân
Chẳng có đường nào là đường em gặp anh
Chỉ thẳng suốt một đường cô độc...
===================
Cho em hỏi vì sau mưa nhiều thế
Khoảng trời chiều đâu nắng bao nhiêu
mà ấm ức khóc hoài không nín
Mưa buồn gì, hay chỉ chút vu vơ?
Cho em hỏi vì sao đông lạnh giá
Giấu mặt trời sau góc khuất bên kia
Chẳng sưởi ấm đôi bàn tay nhỏ
Lẻ loi chiều sâu thẳm chút mông lung
Cho em hỏi vì sao anh còn nhớ
Đôi vai gầy ướt sũng chiều mưa
Mà lặng lẽ rời xa em chẳng nói
Để mắt buồn hờn dỗi phương xa?
====================
Chẳng có gì để tiếc phải không anh?
Chuyện tình yêu muôn đời vẫn thế
Ràng bộc chi khi trái tim không thể
Đập cùng 1 nhịp trong nhau
Em biết rằng em sẽ chẳng buồn đâu
Chỉ là một tooáng gió tung bay mái tóc
Một chút đau con tim vỡ òa chợt khóc
Rồi em sẽ lại cười - trò trẻ mà thôi
Anh sẽ lại cười trong nước mắt chia phôi
Quay về gói ghém kỉ niệm xưa chôn vùi vào quá khứ
Bạn có hỏi: Sao, quên rồi hử?
Bất giác gật đầu: Quên chứ nhớ làm chi?
Nếu một mai gặp nhau trên lối cũ
Ánh mắt xa vời lặng lẽ bước qua nhau
Sao thấy tim mình có chút nhói đau
Còn gì nữa đâu mà mắt cay nhòe ướt?
Dĩ vãng vỡ tan, em là nàng juliet
Giữa cuộc đời anh đâu phải Romeo
Tình yêu thành nhưng bi kịch không ngờ
Trôi nghiêng trên dòng sông nông nổi
Thời gian ơi, ta biết mình nói dối
Có nhiều điều chẳng vùi lấp được lâu
Dù đã cố quên một mối tình đầu
Vẫn luôn khắc khoải hoài trong nổi nhớ ...
=========================
Chuyện chúng mình giờ chẳng đến đâu
Dù đã biết trước sau gì cũng vậy
Mà sao em vẫn thấy lòng tê tái
Đông qua rồi, lòng em lạnh vì đâu?
Em và anh không phải mối tình đầu
Vì dang dở nên cũng không là tình cuối
Một viễn cảnh màu hồng không là thực phải không anh?
Em không ngờ em quên thật là nhanh
Dù đau lắm mà sao không thể nhớ
Không thể nhớ vì sao thành dang dở
Vì sao mình không thể có ngày mai...
Không tìm được câu trả trời cũng chẳng biết hỏi ai
Em đi mãi trên đường đầy hoa dại
Cũng là hoa mà sao không người hái?
Cũng là tình, sao ngang trái vậy anh?
Rồi mai này em sẽ mãi mất anh
Em sẽ cố quên những ngày tháng cũ
Em sẽ để tình mình yêu ngủ
Trong viễn cảnh màu hồng và hiện tại màu xanh
==============
(sưu tầm nhiều nguồn)
==> Thôi... gõ mỏi tay quá, tạm ngưng tại đây